Tự bạch

Chào Người đang đọc bài viết này vì tôi!

Tôi muốn nói mình là một người bình thường, không có gì đặc biệt. Đôi lúc tôi tin vào điều đó, những lúc khác thì không. Đôi khi tôi phát chán vì mình giống hệt người khác, đôi khi tôi lại hoảng sợ vì mình chẳng giống ai. Cảm giác mâu thuẫn này mãi sau tôi mới biết nhiều người cũng có và bây giờ thì tôi tin chắc rằng mình hoàn toàn khác và giống hệt người khác!

Mâu thuẫn làm nên mọi thứ. Từ việc con người có phía trước mặt và phía sau lưng, đồng tiền có hai mặt sấp ngửa, thời gian có ngày và đêm, đến việc trong ta có cả Thiên thần và Ác quỷ,... May mắn là mới vài chục năm, tôi đã nhận ra Mâu thuẫn chính là Tự nhiên.

Cuộc sống của tôi có nhiều mâu thuẫn. Tôi tin là cũng nhiều như tất cả mọi người vốn đã trải qua và tiếp tục gặp phải trong tương lai! Cả phẩn tốt lẫn phần không hay đều là của cùng một người, chúng tác động nhau, chạm khắc vào cuộc sống chung và riêng những hoàn cảnh, trạng thái, tinh thần, suy tư và hành động,... tạo nên nhân cách một con người.

Tôi có nhiều mâu thuẫn, bạn cũng đừng ngạc nhiên nhé :)

Tôi có một miền quê ở Tiền Giang, nhưng nơi sinh là ở Hà Nội, từ 6 tháng tuổi sống ở Sài Gòn cho đến bây giờ. Cả một câu chuyện dài đi theo những tháng năm bình yên gian khổ ấy, thăng trầm bình lặng, thanh thản điên rồ,... mà bây giờ đã trở thành những câu chuyện lịch sử chỉ còn ít người nhớ đến!

Gia đình tôi chuyển nhà 5 lần, từ sân ga Gia Lâm vào cư xá Bắc Hải, qua sân bay Tân Sơn Nhất, đến Gò Vấp, chuyển về quận 12. Nơi ở lâu nhất là đường Huỳnh Hữu Bạc, trong khu sân bay Tân Sơn Nhất (nay là Phan Thúc Duyện) đến 22 năm.

Ngày đó trước và sau nhà là một khu vườn trồng rất nhiều cây ăn trái, rau củ quả như dừa, ổi, mít, vú sữa, mãng cầu, lê ki ma, chùm ruột, khoai mì, khoai lang, rau tập tàng,... mênh mông bát ngát. Nhà tôi còn có một mặt ao lớn nuôi cá, nuôi lươn hàng trăm ký một năm; một cái giếng đào nước lúc nào cũng mát lạnh; một khu chuồng heo độ chừng 10 con; chưa kể gà, vịt, chim cút,... tha hồ ăn những món ăn ngon nhất trần đời mà Má nấu!

Bây giờ, tôi chỉ ước một căn nhà giống như vậy, ở giữa Sài Gòn này, để mình có thể yên bình mà hít thở chất quê, để con cháu mình sau nay không phải nhìn cuộc sống qua màn hình máy tính.

Khi nợ nần bắt đầu không thể trả được, chúng tôi phải bán căn nhà đó đi và chuyển về một căn nhà phố kín mít ở Gò Vấp. Cuộc sống bắt đầu những bước chân đầu tiên vào thế giới bấp bênh. Nhiều điều vốn là kết cấu của một gia đình trở nên rạn vỡ. Chỉ vài năm sau, tôi biết bi kịch lặng lẽ đó sẽ không bao giờ thay đổi được.

5 năm trước, tôi chấp nhận chuyện đó như một lẽ đương nhiên.

Tôi vẽ từ khi còn nhỏ. Tôi vẽ đủ thứ, nhưng không có bất cứ một định hướng nào cho khi Má cho tôi đến học vẽ lần đầu tiên tại một xưởng tranh lụa tên Hà Vân trên đường Lê Văn Sĩ. Tôi cầm cây bút chì lần đầu tiên để vẽ những bài hình họa hàn lâm đầu đời. Đó là năm 1983. Tôi nhớ những bài học đó đến tận bây giờ, và chắc sẽ nhớ mãi đến khi cuối đời. Tình yêu đầu tiên sẽ khắc sâu mãi mãi - người xưa nói vậy! Giờ tôi đã biết rồi.

Tôi vào sinh hoạt trong đội vẽ Nhà thiếu nhi Thành phố HCM khi đã vào lớp 8, quá tuổi làm thiếu nhi nên chỉ 1 năm sau đã bị mang lên làm phụ trách luôn. Khoảng thời gian lạ lùng là sống trong giấc mơ đã mất, khi giờ đây, tôi không còn lưu giữ lại được bất cứ dấu vết gì của 6 năm tinh khôi ấy. Có chăng là tình bạn với những họa sĩ nhí cầm cọ từ năm 3, 4 tuổi, giải thưởng quốc tế treo đầy nhà: Ly Hoàng Ly, Châu Giang, Bạch Tuyết, An Vinh, Thế Hiển,...

Thế rồi với ước mơ nghệ thuật ấy, tôi theo con đường duy nhất mình hướng đến là vào trường Đại học Mỹ thuật TP HCM. Lúc đó tôi còn ngốc đến mức không biết ngôi trường nằm ở đâu, hay phải luyện thi trước khi thi thật. Dĩ nhiên là tôi rớt năm đầu tiên, vớt tuyển vào trường Công nhân kỹ thuật 4 (Don Bosco) ngành điện tử - ở đó môn tôi giỏi nhất là vẽ kỹ thuật, hành động xấu mà tôi tự hào nhất là "vẽ giúp" bài thi hình chiếu 3 chiều cho cả lớp trong vòng nửa tiếng. Tôi cũng rành mạch điện tử lắm, vì ba tôi là kỹ sư máy bay và trong nhà dư thừa sách kỹ thuật bay.

Năm 1993, tôi trở thành sinh viên trườgn đại học Mỹ thuật, nhưng học ngành Mỹ thuật Ứng dụng, chuyên về thiết kế đồ họa chứ không phải hội họa như suy nghĩ từ nhỏ của tôi.

Chúng tôi học được rất nhiều điều về cuộc sống khi theo đuổi những chuyến vẽ thực tế 2 tuần, 1 tháng. Kỷ niệm tuyệt vời nhất là gần 1 tháng trời đi dọc miền Tây, qua Tiền Giang, Bạc Liêu, Rạch Giá, đến đảo Phú Quốc. Cuộc sống yên bình, không gian ấm áp, tình người nồng nàn là những điều tôi và các bạn cùng nhau rong ruổi ngày ấy không thể nào quên!

Ra trường, đi làm, tôi có cái may mắn khi không phải đi xin việc, mà được bạn bè kêu gọi rủ đến cùng làm chung hội chung thuyền... cho vui! Ba công ty đầu tiên mà tôi làm cho tôi nhiều bài học hơn 12 năm phổ thông + 5 năm đại học của tôi. Dù nhảy việc rất nhiều, thử việc ngoài chuyên môn rất nhiều, nhưng kỹ năng duy nhất mà tôi giỏi chỉ là tạo hình (illustrator) mà thôi.

Nơi cuối cùng mà tôi làm việc - cũng là nơi tôi làm việc lâu nhất là tòa soạn Tuổi Trẻ Online (TTO). Tôi cũng lại tay ngang vào công việc mới, vì trước khi vào Tuổi Trẻ, tôi chưa từng thiết kế một trang web nào cả. Trang web đầu tiên tôi thực hiện bằng Excel - vì phần mềm này giúp tôi xuất ra được tập tin html chạy như thật. Rất cám ơn người bạn cũ Bích Dậu đã gọi cho tôi và người phụ trách TTO tuyển dụng tôi ngày ấy - anh Hàng Phước Long.

Những năm tiếp theo, tôi dành hết sức lực của mình cho việc xây dựng nên một giao diện trang web tốt nhất cho người xem. Tôi còn được học thêm để xử lý video, dựng các hoạt hình minh họa, thiết kế các infographic hấp dẫn. Cho đến khi quyết định rời TTO năm 2015, tôi vẫn nhớ về nơi đây như là một nơi chốn làm việc tuyệt vời của một thời tuổi... không trẻ lắm.

Bây giờ, tôi là một người làm Amway, và muốn xây dựng việc kinh doanh Amway thành công. Tôi biết nhiều hơn về sức khỏe, diện mạo và những điều sâu xa khiến con người hạnh phúc. Tôi nói nhiều hơn về ước mơ. Tôi nói nhiều hơn về cơ hội. Tôi nói đặc biệt nhiều về sức khỏe và sức mạnh tinh thần - giá trị mà tôi thấy được từ thầy cô và những người thành công đi trước.

Điều quan trọng nhất là tôi có thể giúp được thật nhiều người có được cuộc sống tốt đẹp hơn - điều mà tôi không thể làm được với căn nhà tuyệt vời ngày xưa, với khả năng vẽ nhanh không cần phác thảo, bằng tư duy thiết kế đa chiều, hay là sự "mâu thuẫn tự nhiên"... Tôi đã giải quyết xong mâu thuẫn của chính mình, và giờ đây tôi muốn giúp luôn cả những người đang quay cuồng vì mâu thuẫn thoát khỏi đó càng sớm càng tốt.

Tôi mong muốn có họ - những người nhiều ước mơ và khát khao cuộc sống hạnh phúc đồng hành cùng tôi để chinh phục ước mơ!

Muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng đồng đội!

Tôi là Phan Việt Anh!