Những cơn mưa buổi chiều không báo trước
Bỗng ngăn em bước ra khỏi hiên nhà
Bỗng bắt tôi cứ một mình chờ đợi
Nhìn giọt cà phê lặng lẽ gieo từng vần

Những cây thông già vặn vẹo đứng chôn chân
Tạc vào sương đêm những bóng hình khắc khoải
Em hãy tình cờ nhìn qua cửa sổ
Có thấy tôi đang chờ đợi em không?

Tiếng chuông nhà thờ trầm giọng đếm nửa đêm
Ta quay về
Làm một kẻ lữ hành cô độc
Em nghe không?
Lẫn vào làn gió lạnh
một điều gì lạ lẫm đã vuột bay…

Việt Anh

Ảnh chân trang