Anh đã từng nhút nhát
Để một lần tình yêu bỏ quên mình
Anh đã từng sợ hãi
Để một người rời bỏ mình, như một giấc mơ.
Anh đã từng không phải làm một người tình
mà giống hệt đứa bé thơ vụng trộm
Sợ người bắt gặp, sợ em cười…
Để mình mãi cô đơn.
Anh đã từng không dám nói câu: - Anh yêu em!
Với bất kỳ người con gái nào anh đã yêu thuở ấy
Nên bây giờ
em lặng người
Bởi vì anh nói
“Anh yêu em!”
Anh đã biết mình không còn khờ dại
Không còn bồng bột như những ngày gặp ai cũng tưởng sẽ yêu đến chết được
Không còn là gã thanh niên tội nghiệp
Sáu năm trời giữ mãi hư vô.
Anh bây giờ
là một người đàn ông
là sự thật
Bởi vì anh đã từng nói: “Anh yêu em!”
Để một lần tình yêu bỏ quên mình
Anh đã từng sợ hãi
Để một người rời bỏ mình, như một giấc mơ.
Anh đã từng không phải làm một người tình
mà giống hệt đứa bé thơ vụng trộm
Sợ người bắt gặp, sợ em cười…
Để mình mãi cô đơn.
Anh đã từng không dám nói câu: - Anh yêu em!
Với bất kỳ người con gái nào anh đã yêu thuở ấy
Nên bây giờ
em lặng người
Bởi vì anh nói
“Anh yêu em!”
Anh đã biết mình không còn khờ dại
Không còn bồng bột như những ngày gặp ai cũng tưởng sẽ yêu đến chết được
Không còn là gã thanh niên tội nghiệp
Sáu năm trời giữ mãi hư vô.
Anh bây giờ
là một người đàn ông
là sự thật
Bởi vì anh đã từng nói: “Anh yêu em!”
Việt Anh
0 Nhận xét