Cơn mưa rào dìu dịu đi qua
Êm đềm như mùa thu trở giấc
In dấu chân lên cát trắng, sẫm màu.
Người từ trăm quê hương tụ lại
Ra khơi, mưa, đêm buồn bã mịt mù
Sóng trong lòng và sóng vỗ mênh mông.
Trên cát trải dài những xóm lá nhà tranh
Xương rồng mọc góc gai rào dậu
Liêu xiêu những cơn gió cầu vồng.
Từ phía biển trông về trăm ngọn hải đăng
Phía Đông, phía Tây, ngọn mờ ngọn tỏ
Mong manh soi con sóng bạc đầu.
Xứ biển mưa rào chẳng kịp ướt chân
Gió thổi bạc màu cây trụi lá
Những người đi không ngoảnh lại một lần.
Biển thì nặng tình, cát thì thủy chung
Trong mưa có cả xót xa mằn mặn
Đá chao nghiên, xao xác đến bao giờ?
Mưa rào đi qua
như mùa thu trở giấc!
Việt Anh
0 Nhận xét