PHỐ BIỂN

Đi qua biển Những con dốc dài cát mịn Nơi màn đêm lên phủ xuống những mái nhà Phía bến cảng lao xao đèn và lưới Giọng ngư dân vang vọng trên đại dương. Con phố vơi người hắt đèn xuống lắt lay Thuyền thúng, ghe câu trừng lên sóng biển Đầu thuốc cháy đỏ như chùm sao lửa Rực hồng khuất vào biển mênh mông. Dốc cát dài và lạnh chỉ về đêm Xộc vào bàn chân mình không thấy sạn Gió lùa từ phía biển vào lồng lộng Người vợ ru con giấc ngủ phập phồng. Phố xao xác người đi Trời sáng, thuyền về, mái chèo sũng nước Nhỏ xuống dọc con dốc dài Trên cát sẫm màu hơn. Sát mí cát là những thuyền, những thúng Những người về vội vã bước qua mau Những nón trắng lợp kín bờ cát trắng Cười nói xôn xao, tay thoăn thoắt nhẹ nhàng. Ta đi qua! Góc biển ấy đến vẫn khô và lạnh Cát chẳng còn những dấu chân riêng tư Đến rồi đi, mai chỉ còn kỷ niệm Lẫn lộn vui buồn cũng nhẹ bước đi qua. Việt Anh

Đăng nhận xét

0 Nhận xét