PHÒNG HỜ

Cô luôn khép cánh cửa phòng mình lại Để vọng ra niềm vui cứ rộn ràng Cô thường khép cánh cửa lòng mình lại Ngăn yêu thương cứ đứng đợi mỗi ngày Tôi đợi cô - một mình trên sân vắng Ngắm môi cô - thường hay nở nụ cười Rồi bước theo sau âm thầm lặng lẽ Tôi đứng lại ngoài cánh cửa phòng cô Cô luôn khép cánh cửa phòng mình lại Nhưng chỉ khép hờ - có phải dụ dỗ tôi? Tôi vẫn thường đứng một mình lặng lẽ Mỗi khi cô cười, tiếng vọng đến yêu thương. Việt Anh

Đăng nhận xét

0 Nhận xét