PHÒNG CÔ ẤY

Căn phòng của cô treo đầy khung kính Vẽ lung tung những con mắt đủ màu Nhắm và mở, đam mê và giận dữ… Con mắt nào lạnh nhạt, dửng dưng? Cô ở căn phòng luôn luôn đóng cửa Khắp xung quanh luôn lặng lẽ yên lành Trên bệ cửa khóm quỳnh xanh vừa nở Thơm thì thầm trong gió lạnh mùa thu Căn phòng của cô lúc nào cũng đóng cửa Người tới thăm chẳng biết ai đón mình Rồi đôi lúc ra về buồn như thế Bắt gặp cô lơ đãng bước ngang qua… Những lúc thất tình người ta hay làm thơ Tôi lại gửi những món quà khó hiểu Cô chẳng nói, chẳng cười như xưa nữa Vẽ trong tranh đỏ thắm những cánh buồm Cô ở căn phòng luôn luôn đóng cửa Chẳng biết vui, buồn cô sẽ kể ai nghe? Tôi thường đến đứng một mình lặng lẽ Nghe tiếng cô, ngoài cánh cửa khép hờ! Việt Anh

Đăng nhận xét

0 Nhận xét