Căn phòng cô vẽ bao nhiêu Là đôi con mắt, bao nhiêu nỗi niềm Trên tường là những chung, riêng Mà đau, mà khổ, ngả nghiêng đất trời Phòng cô cửa sổ đầy vơi Những nhành lá đỏ nửa vời trái tim Dở dang như một mối tình Ba năm còn lại chút hình dáng xa Bao người đi lại đi qua Cửa phòng cô có mở đâu bao giờ Mắt xưa vùi lớp kính mờ những trăn và trở vật vờ nhạt phai Giờ cô đâu gánh nặng vai Giờ cô đâu biết có ai chung tình Một mình thường đến lặng im Nghe cô cười, nói bên kia cửa phòng Một người Cô có biết không? Việt Anh