PHÒNG ĐÔI

Cửa sổ phòng cô rẽ hai ngôi
Hai làn tóc chảy dọc bên đồi
Chậu hoa vừa điểm đôi nụ đỏ
Kết thành nơ cài trên tóc xuân

Căn phòng cô trắng một mùa Xuân
Trắng cả Thu, Đông, trắng cả Hè
Rực lên trên màu băng giá ấy
Cô hường như lửa cháy yêu thương

Tôi đến ngồi đây những chiều vàng
Cơn mưa chực đổ xuống phố hoang
Đèn cô quên thắp, rèm quên vén
Hoa buồn rủ cánh xuống vấn vương

Cửa sổ phòng cô khép một bên
Mái ngói rêu phong nhỏ giọt buồn
Những làn tóc rối tung lên gió
Hóa thành mạng nhện, giăng khắp nơi.

Việt Anh

Ảnh minh họa

Đăng nhận xét

0 Nhận xét