Con đường
Vẫn là còn đường quen
Vẫn là người đi, vội vã
Ta ghìm bước mình, thật chậm
Nỗi buồn làm thời gian qua mau?
Con đường của riêng hai ta thôi
Nơi nghỉ chân, nơi nhìn nhau lạ lẫm
Bây giờ, chẳng có một ai!
Ta đi một mình
Một mình thôi!
Cô đơn đâu có bạn bao giờ?
Còn đợi chờ
Dài ơi!
Lâu lắm!
Một mình ngồi
Đợi một niềm vui.
Con đường
Vẫn là con đường thôi
Lắm khi nổi sóng
lắm khi buồn rầu
Ta thấy mình giống con đường lạ lắm
Điên xuống nhớ… đến lặng câm...
Con đường
In mãi dấu chân quen
Vẹt thành một lối mòn
Mệt mỏi ...
Chờ những dấu chân song đôi!
Con đường
Giờ ta không muốn đi
Màu xám đường như là bất hạnh
Những màu xanh mang hy vọng xa vời.
Con đường quen
Ta nhớ
Nhưng chẳng bao giờ
Còn có thể
Vô tình…
như gió…
ở hờ…
đi qua!
Việt Anh
Vẫn là còn đường quen
Vẫn là người đi, vội vã
Ta ghìm bước mình, thật chậm
Nỗi buồn làm thời gian qua mau?
Con đường của riêng hai ta thôi
Nơi nghỉ chân, nơi nhìn nhau lạ lẫm
Bây giờ, chẳng có một ai!
Ta đi một mình
Một mình thôi!
Cô đơn đâu có bạn bao giờ?
Còn đợi chờ
Dài ơi!
Lâu lắm!
Một mình ngồi
Đợi một niềm vui.
Con đường
Vẫn là con đường thôi
Lắm khi nổi sóng
lắm khi buồn rầu
Ta thấy mình giống con đường lạ lắm
Điên xuống nhớ… đến lặng câm...
Con đường
In mãi dấu chân quen
Vẹt thành một lối mòn
Mệt mỏi ...
Chờ những dấu chân song đôi!
Con đường
Giờ ta không muốn đi
Màu xám đường như là bất hạnh
Những màu xanh mang hy vọng xa vời.
Con đường quen
Ta nhớ
Nhưng chẳng bao giờ
Còn có thể
Vô tình…
như gió…
ở hờ…
đi qua!
0 Nhận xét