Đi qua một ngày sao rất mau
Vòng tay em in hằn vết nồng nàn
Dầu ấn em đóng trên lưng nhức nhối
Riêng mụ luôn em nhạt phai thôi

Môi em đã cùng môi anh đâu?
Sao cứ mơn man mãi thế này
Bàn tay em ngọt ngào thật đây
vẫn chưa bằng được một nụ hôn!

Đi qua cuộc tình rất vu vơ
Người ta hứa hẹn những đợi chờ
Riêng anh biến mình thành đá tảng
Tự ngăn mình những lúc muốn hôn em!

Lời thề cũng sẽ rất mong manh
Em pha lê nên tan vỡ bất ngờ,
Anh ôm em bằng cả 2 tay đấy
Nghe buồn nơi nào, buồn rất sâu...

Di qua một ngày bồng rất lâu,
Boi em quên vòng tay ấy mất rồi
Bởi dấu ấn lâu ngày ngày phai hết mực
Bởi nụ hôn mình chưa gặp được nhau.

Việt Anh

Ảnh chân trang