Cỏ trên triền đồi vẫn xanh đến lạ
Hoa cốm bay về phía không em
Mây chưa bao giờ trắng đen vậy
Trắng đến nhạt nhòa em mất thôi.
Ghế đá mình ngồi bây giờ bỗng đơn côi
Bóng trăng xanh bời nhớ người
Trái tim xưa ru nhau. Giờ tuyệt vọng!
Lặng câm nhìn theo hút tình yêu.
Phải rồi, tình yêu! Ta đã yêu dưa?
Hay như trăng cứ mãi hững hờ
treo về phía tình yêu người rất thực
Cứ quay nhìn về phía không ai!
Cỏ vẫn triền miên xanh đến bao la
Hương cốm rũ mình chạm vào đất
Rồi mọc lên những mầm hoa vong ưu
Chỉ vẫy tay được một lần nôi gục chết,
Vẫy tay chào vĩnh biệt một tình yêu!
Hoa cốm bay về phía không em
Mây chưa bao giờ trắng đen vậy
Trắng đến nhạt nhòa em mất thôi.
Ghế đá mình ngồi bây giờ bỗng đơn côi
Bóng trăng xanh bời nhớ người
Trái tim xưa ru nhau. Giờ tuyệt vọng!
Lặng câm nhìn theo hút tình yêu.
Phải rồi, tình yêu! Ta đã yêu dưa?
Hay như trăng cứ mãi hững hờ
treo về phía tình yêu người rất thực
Cứ quay nhìn về phía không ai!
Cỏ vẫn triền miên xanh đến bao la
Hương cốm rũ mình chạm vào đất
Rồi mọc lên những mầm hoa vong ưu
Chỉ vẫy tay được một lần nôi gục chết,
Vẫy tay chào vĩnh biệt một tình yêu!
Việt Anh
0 Nhận xét